Hạ gục tể tướng – Chương 28

Tiêu chuẩn

Chương 28

“Xảy ra chuyện gì?” Theo giọng nói quen thuộc vang lên, thân ảnh tráng kiện của Phó Uy xuất hiện trước mắt.

Nhìn tay trái bị máu nhiễm đỏ, Phó Uy lo lắng bước nhanh đi đến: “Tiệp nhi, ngươi thế nào rồi?

“Lão nhân, người không cần lo lắng. Ta chỉ là bị đạn xẹt qua mà thôi, cũng không bị thương nặng lắm.” Nàng tươi cười giải thích. Là do nàng đã tính toán trước, nổ súng tránh chỗ xương ống tay ra.

Phó Uy tức giận nhìn tôn nữ của mình từ đầu đến cuối đường nhìn chủ yếu rơi vào tên nam nhân đang tựa ở tường thở dốc kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ chẳng đáng: lão biết vừa rồi nhất định là cái tên cuồng nhân kia đến tìm cháu gái nhà mình. Dù sao, tình cảm của tên cuồng nhân đối với Tiệp nhi đã tới trình độ mê đắm rồi. Tuy rằng lão cũng biết Phạm Dương Triệt thân là nhất giới văn nhược thư sinh không biết võ công, ngay cả bảo hộ mình còn miễn cưỡng huống chi nói tới chuyện trước mặt cuồng nhân bảo hộ cháu gái lão; thế nhưng, trong quan niệm của lão, nam nhân nên bảo vệ nữ nhân của mình. Cái loại nam nhân cần nữ nhân hộ ở sau người lại còn liên lụy nữ nhân, là lão bình sinh thống hận nhất. Lúc này, lão phi thường hối hận ngày đó vì sao phải duy trì Tiệp nhi cưới tên nam nhân ngay cả nữ nhân mình đều bảo hộ không được chứ. Cháu gái lão kiệt xuất như vậy, hẳn là thích hợp với một nam nhân thật tốt.

Nhìn tôn nữ nhà mình trong mắt tràn ngập chờ đợi, muốn tên nam nhân vô dụng kia đến bên người, Phó Uy thở dài, từ trong lòng móc ra kim sang dược, đi tới bên người Phạm Dương Triệt đưa qua, trách cứ nói: “Thân là nam nhân cho dù không có năng lực bảo hộ thê tử của mình, cũng phải biết quan tâm.” Cứng rắn nhét kim sang dược vào trong tay hắn xong, Phó Uy mới xoay người ly khai, dù sao, còn có đám người bị đánh ngất còn chờ lão xử lý.

Kéo lê thân thể uể oải, Phạm Dương Triệt cưỡng chế nội tâm đang giãy giụa, đi tới bên cạnh Phó Vân Kiệt, động tác mềm nhẹ đỡ nàng ngồi vào mép giường, sau đó cẩn thận dùng kéo cắt đi tay áo của nàng: đập vào mắt là hình ảnh huyết nhục mơ hồ làm hắn hít vào một hơi.

Tuy rằng Phó Vân Kiệt đã tránh để đạn phạm vào xương, thế nhưng cự ly gần như vậy vẫn là làm cho cả cơ thể tổn thương không nhỏ. Máu từ phần da thịt đã biến đen ồ ồ chảy ra.

Phạm Dương Triệt cúi đầu nhìn vết thương nọ, hắn cho rằng mình ắt sẽ vui vẻ. Dù sao, vết thương này chính là minh chứng tình cảm của Phó Vân Kiệt đối với mình đã sâu đến mức có thể hi sinh tính mạng, đó chính là lợi thế tuyệt đối của mình. Như vậy kế hoạch của hắn có thể thoải mái mà tiến hành. Thế nhưng, không biết vì sao lúc này nội tâm hắn không có chút vui vẻ nào, một cảm giác tự trách cùng yêu thương ở trong nội tâm phát sinh. Hắn bằng động tác mềm nhẹ nhất vì y bôi thuốc, hi vọng giảm bớt cảm giác đó.

Phó Vân Kiệt tịnh không nói gì thêm, chỉ là an tĩnh đóng tốt vai bệnh nhân này.

Đêm khuya trong tân phòng, ngoại trừ âm thanh lách tách của hai ngọn nến cưới đang cháy, không có thanh âm nào khác.

Rốt cuộc xử lý xong vết thương, Phạm Dương Triệt vốn dự định ly khai lại bị một bàn tay kéo lấy, giọng nói mềm mại mang theo nhè nhẹ yếu đuối trong căn phòng vắng lặng vang lên: “Ở lại với ta.”

Lúc này nàng thực rất mong muốn hắn có thể lưu lại. Nàng chưa bao giờ biết chính mình cũng có lúc yếu đuối như vậy, thế nhưng, từ khi nghe được Hoắc Thiên Thụy uy hiếp như phát thệ, một cỗ bất an tựa như mãng xà quấy nhiễu lòng nàng. Nàng bức thiết mong muốn lúc này có người làm bạn với mình để tiêu trừ nội tâm bất an.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu đỏ bừng, rõ ràng hắn đã hiểu lầm, Phó Vân Kiệt buồn cười nói: “Yên tâm, với thể lực hiện tại của ta sẽ không làm gì với ngươi đâu. Ta chỉ hy vọng có người có thể bồi ta.” Nói đến chữ cuối cùng, trở thành thanh âm khe khẽ yếu ớt.

Dung nhan mỹ lệ mà lại tràn ngập yếu đuối cuối cùng khiến hắn thở dài ngồi trở lại mép giường. Lúc này hắn phi thường mong muốn lần thứ hai nhìn thấy một Phó Vân Kiệt đường hoàng, cuồng vọng cùng tự tin ngày nào. Phó Vân Kiệt như vầy khiến hắn không hiểu sao lại thấy thương tiếc.

Dưới ánh nến nhu hòa, trên chiếc giường cưới đỏ thắm, Phó Vân Kiệt cùng Phạm Dương Triệt nằm song song. Bầu không khí ấm áp tràn ngập căn phòng.

Phạm Dương Triệt thân thể cứng ngắc, rất nỗ lực bức mình quên đi cánh tay đang vắt ngang ngực, quên đi mùi thơm nhàn nhạt từ người bên cạnh truyền đến.

Nguyên lai nằm ở trong lòng người mình yêu thích cư nhiên lại là chuyện hạnh phúc như vậy, nàng dùng tay phải không bị thương cố sức ôm lấy hắn.

Động tác này khiến Phạm Dương Triệt vốn toàn thân cứng ngắc càng trở nên tâm thần không yên, máu trong cở thể phảng phất như bốc cháy. Hắn vừa đang ý đồ muốn đứng dậy xuống giường, một thanh âm mềm nhẹ vang lên khiến hắn bỏ đi ý định.

“Triệt, ngươi hẳn đã sớm biết Hoắc Thiên Thụy yêu ta đi?” Nàng tựa đầu sát vào ngực hắn, thấp giọng hỏi.

Hắn nín thở giật mình run sợ: lẽ nào y đã nhìn ra được kế hoạch của mình sao?

Nghe tiếng tim đập đột nhiên mau hơn, đôi mắt sáng trầm ngâm như bị thụ thương. Kỳ thực, nàng từ ngày rời khỏi Hợp Hoan Các sau đã âm thầm phái người theo dõi tên nam nhân Phạm Dương Triệt đã từng đi tìm, cũng chặn lại tín hàm đó, biết được nội dung trong thư. Thế nhưng, nàng chọn một lần nữa đem phong thư trả lại. Nàng muốn chứng minh tình cảm của mình với hắn, nàng muốn có cơ hội giữ lại nam nhân này bên người. Nhắm mắt lại, nàng cũng không chờ hắn trả lời, vết thương cộng thêm một ngày uể oải khiến nàng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Phạm Dương Triệt thần tình phức tạp nhìn dung nhan đang ngủ say trong lòng mình: thì ra y sớm đã biết mình tính kế. Cũng đúng, y chính là Bắc tướng mà Cao quân nghe danh đã sợ mất mật. Lấy thông minh cùng tài trí của y, chỉ sợ từ lâu đã biết kế hoạch của mình. Hơn nữa, Nham thành chính là địa phương của y, có lẽ lá thư đó cũng bị y giữ lại rồi. Thế nhưng, y cho dù biết mình tính toán nhưng vẫn lựa chọn thúc đẩy kế hoạch của chính mình. Chỉ có một lý do duy nhất có thể lý giải, chính là Phó Vân Kiệt thật sự yêu mình. Chính hành động như tuyên thệ khiến nội tâm hắn cuồn cuộn, y dùng phương thức của riêng mình để biểu đạt tình cảm.

Vì vậy bất giác, con ngươi đen nhất thời tràn ngập ôn nhu nhìn thiên hạ đang say ngủ: nếu như y không phải Bắc tướng, nếu như y là nữ tử. . . Hết thảy “nếu như” không có khả năng này cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Nương theo tiếng thở dài đó, hai tay hắn khép lại, đem thiên hạ đang ở trong lòng khiến mình hổ thẹn với cảm động gắt gao ôm lấy.

Có một phản hồi »

  1. *tung bong tung hoa*
    om roy thuong roy yeu roy *hac hac*
    la nu do anh oi chung nao su that phoi bay day
    nhin tinh canh nay nho tieu my nhan van khuynh va tieu xuan cua lang dang wa di thui hix hix

Gửi phản hồi cho linh tinh lung tung Hủy trả lời